Ngày đầu đến trường, cậu học trò người dân tộc Mường với đôi tay tật nguyền bị bạn bè xa lánh. Biệt danh “chim cánh cụt” cũng có từ hồi ấy, thế nhưng vượt lên tất cả, em vẫn đều đặn đến lớp để viết ước mơ làm thầy giáo.
Có lẽ ai gặp cậu bé ấy một lần cũng ấn
tượng bởi nụ cười tươi luôn hiện trên khuôn mặt em. Sinh năm 2002, em Hà
Trung Vĩnh (ở bản Lưỡi, thị trấn Lang Chánh, Thanh Hóa) mang đôi tay
tật nguyền, di chứng chất độc da cam từ ông nội.
Cũng đã 7 năm trôi qua kể từ khi cậu bé Vĩnh nép
sau lưng bố đòi đi học mẫu giáo, giờ đây Vĩnh đã học lớp 6 của Trường
trung học thị trấn Lang Chánh.
Vĩnh sinh ra trong một gia đình nghèo, trên mảnh
đất miền núi cỗi cằn, lại thiệt thòi bởi ngay từ lúc sinh ra đôi tay em
đã không được nguyên vẹn. Bàn tay chỉ có hai ngón dị dạng thế mà lớn
lên, thấy các bạn cùng trang lứa đến trường, em cũng đòi bố mẹ đưa đi
học.
Dù việc viết chữ vô cùng khó khăn thế nhưng chưa bao giờ Vĩnh "đầu hàng".
Ngày đầu tiên nép sau lưng bố đến lớp, cậu bé bị
bạn bè trêu chọc, xa lánh. Không những thế, để có thể cầm được chiếc bút
trên đôi tay tật nguyền là điều vô cùng khó khăn. Ai cũng tưởng rằng
rồi em sẽ bỏ cuộc thế nhưng thật đáng khâm phục là cậu bé người dân tộc
Mường này lại có một nghị lực phi thường.
Không sợ bạn bè trêu chọc, không sợ khó khăn khi
viết chữ, cậu bé ấy vẫn ngày ngày đến lớp dù rằng em cho biết mãi đến
khi học hết lớp 1, những nét chữ của em mới có thể rõ ràng và cho đến
bây giờ khi học đến lớp 6, cậu bé vẫn thấy việc viết chữ vô cùng khó
khăn.
Nhà cách trường 2km, Vĩnh chưa bao giờ nghỉ học mà
không có lý do ngay cả khi đôi tay tập viết đã sưng tấy, đau đớn. Bao
năm tháng trôi qua, Vĩnh chưa bao giờ quên ngày đầu tiên cầm chiếc bút
bằng cách quắp hai ngón tay dị dạng ấy để giữ chặt nó. Cứ quắp vào rồi
lại rơi xuống đến lần thứ bao nhiêu Vĩnh không thể nhớ rồi khi đã có thể
giữ được chiếc bút trên tay, Vĩnh bắt đầu tập viết. Lúc đầu, chiếc bút
được Vĩnh điều khiển cũng không chịu nghe lời.
Loay hoay mãi rồi cây bút cũng đầu hàng nghị lực
của em, những nét chữ nguệch ngoạc đầu tiên bắt đầu được hình thành mặc
dù rất chậm, Vĩnh vẫn kiên trì tập viết mỗi khi về nhà. Ở lớp, vào giờ
ra chơi, các bạn ra ngoài nghỉ ngơi vui đùa thì cậu bé tật nguyền này
miệt mài ngồi trong lớp tập viết và tranh thủ chép bài cho kịp các bạn.
Vượt lên trên mọi gian nan, Hà Trung Vĩnh bây giờ
đã làm học sinh cấp II. 6 năm đi học, em luôn là học sinh ngoan, chăm
chỉ và có lực học khá.
Cậu bé "chim cánh cụt" luôn tự tin.
Kể lại những ngày khó khăn đó nhưng khi được hỏi có
bao giờ em nghĩ mình sẽ bỏ cuộc không thì cậu bé lắc đầu: “Em không hề
nản lòng. Chỉ cần nghĩ mình không thể viết được thì sẽ phải nghỉ học và
nếu vậy mà ở nhà thì buồn lắm là em lại quyết tâm luyện viết bằng được”.
Vĩnh cũng thật thà chia sẻ: “Lúc đầu, em bị các bạn trêu chọc, chế
giễu, gọi em là chim cánh cụt, em cũng xấu hổ nhưng rồi dần dần em đã
hòa đồng được với các bạn nên mỗi ngày đến trường em vui lắm”.
Vĩnh cho biết vì sợ hậu quả chất độc da cam nên sau
khi sinh Vĩnh ra như thế, bố mẹ em đã không dám sinh thêm đứa em nào
nữa. Chính vì vậy, cậu bé càng quyết tâm đi học, nuôi ước mơ trở thành
thầy giáo dạy chữ cho trẻ em trong bản. Em bảo, bố mẹ thấy em lạc quan
nên cũng động viên em cố gắng đến trường.
Mặc dù tật nguyền nhưng Vĩnh tỏ ra rất tự tin, em
luôn tham gia các hoạt động trong lớp ngay cả những công việc lao động,
dù được miễn làm tuy nhiên Vĩnh vẫn xin được tham gia cùng các bạn.
Không những thế ở nhà, Vĩnh cũng giúp bố mẹ làm các công việc như dọn
dẹp, nấu cơm, rửa bát... Dường như trong đầu óc của cậu học trò này, em
muốn mình không bị xem là một người tật nguyền. Bởi thế Vĩnh luôn tỏ ra
tự tin và nụ cười luôn thường trực trên khuôn mặt cậu học trò ham học
này.
Chia sẻ về Vĩnh, thầy giáo Lê Xuân Sinh - Hiệu
trưởng Trường trung học thị trấn Lang Chánh cho biết: “Hà Trung Vĩnh là
một cậu học trò rất ngoan và chăm chỉ học tập. Mặc dù đôi tay tật nguyền
nhưng em không bao giờ tỏ ra mình là một người tật nguyền, tất cả mọi
hoạt động của lớp hay trường em đều tham gia đầy đủ. Ngay cả những hôm
gặp em lao động cùng các bạn trong lớp, tôi đã nhắc nhở em nên nghỉ ngơi
nhưng em nhất quyết không chịu mà cứ đòi tham gia bằng được. Sự lạc
quan và cố gắng vượt lên số phận của Vĩnh khiến chúng tôi vô cùng khâm
phục”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét