Trắc nghiệm khách quan (TNKQ) hay tự luận (TL), đều một phần đánh giá đúng năng lực của học sinh.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trong mỗi hình thức vẫn còn những hạn chế nhất định và chúng ta hãy nhìn ra các vấn đề mang tính vĩ mô.
Nói không với tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong giáo dục (nguồn ảnh minh họa: phamdinhtan.wordpress.com)
Xin chào các bạn!
Hoan
nghênh tất cả các bạn đã có đóng góp ý kiến. Tôi nghĩ rằng các bạn đều
có những lập luận riêng của mình, mỗi nhận xét đều có cái đúng, cái hay
của nó. Nhưng dễ nhận thấy rằng các bạn đều quan tâm đến việc thi cử,
chất lượng giáo dục hiện nay nên mới nói như vậy. Thật đáng khen ngợi.
Cá
nhân tôi cho rằng, dù thi theo hình thức nào, TNKQ hay TL, đều một phần
đánh giá đúng năng lực của học sinh. Không thể phủ nhận rằng trong mỗi
hình thức vẫn còn những hạn chế nhất định. Chắc chắn qua những bình luận
của các bạn, chúng ta có thể hiểu ít nhiều về những hạn chế ấy. Ở đây,
tôi không bàn lại những tranh cãi giữa một bên là chọn hình thức TL, một
bên là TNKQ mà chúng ta hãy nhìn ra các vấn đề mang tính vĩ mô.
Các
bạn cứ thử nghĩ mà xem, trong hoàn cảnh đất nước hội nhập sâu và rộng
vào nền kinh tế thế giới, thì một điều quan trọng là chúng ta đang rất
cần những nguồn nhân lực trẻ, có năng lực, sức sáng tạo và sự cần cù,
chịu khó... (các đức tính này, tôi nghĩ là luôn có trong mỗi người Nam). Để có một đội ngũ nguồn nhân lực có thể đáp ứng cho nhu cầu của xã hội như vậy, thì đòi hỏi nền giáo dục nước nhà phải thật sự tốt.
Các
nước trên thế giới họ giàu mạnh, suy cho cùng xuất phát từ nền giáo dục
mà nên. Đó là một nền giáo dục hiện đại từ bậc mầm non cho đến bậc đại
học, và trên đại học. Đây là cả là một quá trình đầu tư lâu dài, khó
khăn và phức tạp, tốn nhiều kinh phí của nhà nước, các tổ chức, cá nhân
và nhân dân.
Còn
việc thi cử chỉ mang tính giai đoạn nhỏ, nhất thời để đánh giá một phần
nhỏ trình độ năng lực của học sinh. Do vậy không nên đặt nặng vấn đề
thi cử, thi như thế nào, thời gian bao nhiêu là vừa... vì như vậy vừa
tốn thời gian, vừa tốn tiền của mà không giải quyết tận gốc của vấn đề.
Để
giải quyết tận gốc của vấn đề là làm sao tăng chất lượng giáo dục của
nước nhà. Câu hỏi này xin để dành cho các bộ, cấp, ban, ngành trả lời.
Nhưng theo tôi có một con đường duy nhất, như các bạn đã biết, là
mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm chúng ta tiếp tục kiên trì đầu tư, đổi mới
chất lượng giáo dục ngay từ cấp nhỏ nhất lên các cấp cao hơn. Chỉ có
đầu tư cho giáo dục mới là đầu tư thông minh nhất, bền vững nhất.
Đáng tiếc là đất nước ta còn nghèo, vì thế nảy sinh nhiều bất cập ngay trong cả việc thi cử. Chúng ta không nên cứ mãi chạy
theo thành tích kinh tế mà bỏ quên nhiệm vụ giáo dục cả về phẩm chất
đạo đức lẫn năng lực của học sinh. Mà nói đến vấn đề này, hình như hiện
nay ở ta đang xuống cấp trầm trọng. Nói thì dễ, làm mới khó, nhưng chúng
ta không làm bây giờ thì đến bao giờ mới làm đây?
Tôi
rất tôn trọng sự chỉ đạo của các bộ, ban, ngành và đường lối lãnh đạo
của Đảng ta về chính sách đầu tư cho giáo dục. Mặc dù có nhiều thành
tựu, nhưng không phải là không có nhiều điều đáng buồn. Đơn cử như chế
độ lương bổng cho giáo viên để họ có thể yên tâm công tác chẳng hạn.
Không
phải ngẫu nhiên mà đa số các nước trên thế giới thi theo hình thức trắc
nghiệm, và nước ta cũng không nằm trong số đó. Nếu giáo dục tốt sẽ sinh
ra một thế hệ đông đảo những học sinh, sinh viên giỏi. Khi ấy công việc
thi cử chỉ còn mang tính thủ tục mà thôi. Và đuơng nhiên sẽ chẳng còn
những tiêu cực, bệnh thành tích...
Trên
đây là những suy nghĩ, có thể nói còn hơi đơn giản và mang tính dài
hạn, chưa đi sát với thực tế hiện nay. Vì vậy, tôi chân thành cảm ơn
những đóng góp từ phía các bạn và hy vọng chất lượng giáo dục sẽ ngày
càng tốt hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét